Eo bánh mì gặp tôi chắc phải xin chào thua

Tháng 4 năm 2000, thiên thần bé nhỏ thứ 2 trong gia đình tôi cất tiếng khóc chào đời mang đến cho vợ chồng tôi niềm hạnh phúc không gì sánh bằng. Thế nhưng đi cùng con bé đến với tôi có một phù thủy mang tên “ki lô gam” đã hô biến thân hình tôi như trở thành một người khác, để tôi kể bạn nghe câu chuyện về phép thuật ấy. Sau khi sinh bé thứ nhất, vóc dáng của tôi có thể hồi lại nhanh chóng nên khi đến em bé thứ 2, tôi vẫn tự tin, không chút lo ngại về vấn đề cân nặng cho lắm mà chỉ nghĩ làm sao để tốt nhất cho con mình. Và đúng như tôi mong muốn, con gái tôi trộm vía ăn ngon ngủ ngoan và tôi cũng “trộm vía” luôn. Lúc tôi sinh xong bé, cân nặng của tôi là 62kg. Sau một tháng ở cữ nhờ sự chăm bẵm tận tình chu đáo của mẹ chồng, tôi đã cán mốc 67kg. Thực ra đến lúc này tôi vẫn chưa để ý đến cân nặng của mình lắm mà vẫn ăn uống vô tư, thích gì ăn ấy cho đến khi giác quan thứ 6 của người phụ nữ giúp tôi nhận ra cái nhìn khác thường của mọi người với mình. Khó khăn trong công việc          Đầu tiên phải kể đến là sự ảnh hưởng của ngoại hình trong việc kinh doanh. Tôi trở lại công việc sau hơn 2 tháng ở nhà chăm con. Ngày ấy tôi không phải một bà chủ Spa như bây giờ mà là chủ một tiệm quần áo nhỏ ở chợ Trung tâm. Tôi sinh năm 1977 và hàng xóm ngay sát vách cửa hàng tôi sinh năm 1974 ấy thế mà bất kể ai lướt qua mua hàng họ đều chào tôi là “cô” còn chào chị ấy là “chị”. Ừ thì cho mình một lý do rằng vì vừa sinh xong nên còn “đầu bù tóc rối” chăm con cái nên bị gọi thế là điều bình thường nhưng ngoài cách xưng hô xã giao thì doanh thu bán hàng của tôi tụt dốc không phanh khiến tôi sốc vô cùng.  Bất kể ai đến cửa hàng tôi, dựa trên gu thẩm mỹ của mình, tôi đều tư vấn cho họ những bộ trang phục phù hợp với phong cách và ngoại hình của họ một cách nhiệt tình, thật tâm nhất. Thế nhưng họ nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi, đa số họ chọn cách ướm ướm rồi lắc đầu và chuyển qua cửa hàng bên cạnh. Tôi còn bất ngờ hơn khi họ sang bên đó và mua bộ kiểu giống hệt tôi tư vấn hoặc thậm chí còn xấu hơn rất nhiều. May mắn thì một số ít trong số họ chọn cách thử nghiệm những bộ đồ tôi tư vấn như tôi gợi ý “chị cứ mặc thử vào đi, nếu không đẹp, em không lấy tiền chị đâu” và rồi để bán được hàng và biến họ trở thành khách quen tôi phải dùng cách ấy. Có những ngày mỏi rã tay vì phả khách thử quá nhiều, cứ phải tháo xuống treo lên hoài. Công việc buôn bán của tôi chật vật, khó khăn dần như vậy làm tôi tự hỏi không biết do mình hết duyên bán hàng hay… mình cần soi lại bản thân mình trong gương? Sự chê bai, ánh nhìn của người khác Thực ra nói là chê bai cũng không hẳn bởi có mấy ai nói thẳng vào mặt tôi là “ôi mày béo thế, mày xấu thế” hay đại loại như vậy đâu. Họ chê tôi qua ánh mắt và cách họ cư xử với tôi ấy. Vẫn là cách xưng hô, khi tôi đi với em cậu mình vào một nhà hàng sang trọng. Thằng bé kém tôi có 2 tuổi nhưng người ta chào nó là “anh” còn chào tôi bằng “cô”. Đến lần xưng hô này tôi không còn đổ lỗi cho vì mình con nhỏ nữa mà tôi nghĩ chắc mình cần chăm chút lại nhan sắc của bản thân thật rồi. Bạn đoán chiếc áo mà tôi mặc ở bức ảnh này giá bao nhiêu? Có ai nghĩ nó 120 nghìn không? Tôi biết chắc chắn có. Tôi đã mua nó với giá 1 triệu 2 đấy.   Ngày ấy tất cả những thứ quần áo tôi mua đều là quần áo đắt tiền nhưng đi đâu người ta cũng chỉ nghĩ nó có giá vài trăm mà thôi. Quay lại câu chuyện không ai nói cho tôi biết về ngoại hình của mình. Người duy nhất nói sự thật ấy cho tôi là N – đứa bạn thân thời đại học của tôi. Đến giờ tôi vẫn nhớ y nguyên câu nói của nó lúc nhìn thấy tôi ngồi giặt quần áo cho con “ Ôi Hạnh ơi, sao nhìn mày kinh thế này”. Tôi chết lặng trong vài giây khi nghe câu nói ấy nhưng cũng bừng tỉnh nhận ra mình phải làm gì nhờ câu nói ấy. Chắc đến đây nhiều bạn sẽ hỏi chồng tôi đâu? anh ấy thì sao? Rồi đây tôi sẽ kể nốt. Thái độ lạnh nhạt của chồng Tôi – một người phụ nữ giành cả thanh xuân của mình để sinh cho chồng tôi 2 đứa con đáng yêu và chăm lo cho gia đình. Là một người đàn ông có học và tâm lý, chồng tôi hiểu về sự hi sinh của tôi và thương tôi hơn bất cứ ai. Nhưng thương không có nghĩa là người khác thấy tôi béo, xấu còn chồng tôi thấy tôi đẹp. “Mẩu mẩu, mẩu bây giờ chỉ có thể cho vào chảo, áp chao và rang mỡ” đó là những câu nói đùa mà như thật của chồng tôi hằng ngày. Anh không chê bai, không hề nói gì về cân nặng hay ngoại hình của tôi nhưng tôi nhận ra sự khác biệt trong cách cư xử của anh. Anh ít quan tâm hỏi han tôi hơn trước, hay cáu gắt hơn. Thậm chí nhiều lúc khi 2 vợ chồng gần gũi nhau, anh chỉ nhanh nhanh chóng chóng cho xong chuyện. Mỗi khi anh đi ra ngoài nhậu nhẹt, tụ tập với cơ quan, bạn bè, anh không còn rủ tôi đi như trước kia nữa. Thậm chí nếu tôi bảo cho tôi đi cùng với thì anh cũng viện cớ “ anh đi một xíu cho có lệ rồi về cho nhanh”. Một xíu của anh là gấp đôi thời gian nếu có tôi đi cùng, giả sử tôi đi cùng thì 2 tiếng về, còn anh đi một mình chắc phải 3-4 tiếng.   Vậy đấy, người ta từng nói “cái nết đánh chết cái đẹp” nhưng sau tất cả tôi nghĩ “ hình thức không quyết định nội dung nhưng nó ảnh hưởng trực tiếp đến nội dung” – đã đến lúc mình phải thay đổi bản thân mình – thay đổi cuộc sống của mình. Tôi sẽ chia sẻ bạn nghe tiếp về hành trình đi tìm “sắc đẹp” của tôi ở bài viết tiếp theo…  

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.

error: Content is protected !!